出自唐代诗人李白的《幽涧泉(幽涧愀兮流泉深)》
全诗赏析
拂彼白石,弹吾素琴。
幽涧愀兮流泉深,善手明徽高张清。
心寂历似千古,松飕飗兮万寻。
中见愁猿吊影而危处兮,叫秋木而长吟。
客有哀时失职而听者,泪淋浪以沾襟。
乃缉商缀羽,潺湲成音。
吾但写声发情于妙指,殊不知此曲之古今。
幽涧泉,鸣深林。
拼音解读
fú bǐ bái shí ,dàn wú sù qín 。
yōu jiàn qiǎo xī liú quán shēn ,shàn shǒu míng huī gāo zhāng qīng 。
xīn jì lì sì qiān gǔ ,sōng sōu liú xī wàn xún 。
zhōng jiàn chóu yuán diào yǐng ér wēi chù xī ,jiào qiū mù ér zhǎng yín 。
kè yǒu āi shí shī zhí ér tīng zhě ,lèi lín làng yǐ zhān jīn 。
nǎi jī shāng zhuì yǔ ,chán yuán chéng yīn 。
wú dàn xiě shēng fā qíng yú miào zhǐ ,shū bú zhī cǐ qǔ zhī gǔ jīn 。
yōu jiàn quán ,míng shēn lín 。
作者介绍
李白(701─762),字太白,号青莲居士,祖籍陇西成纪(今甘肃省天水县附近)。先世于隋末流徙中亚。李白即生于中亚的碎叶城(今吉尔吉斯斯坦境内)。五岁时随其父迁居绵州彰明县(今四川省江油县)的青莲乡。早年在蜀中就学漫游。青年时期,开始漫游全国各地。天宝初,因道士吴筠的推荐,应诏赴长安,供奉翰林,受到唐玄宗李隆基的特殊礼遇。但因权贵不容,不久即遭谗去职,长期游历。天宝十四年(755)安史之乱起,他隐